Khó khăn trong quá trình giáo dục sớm
Tiến bộ của cháu cũng không hề thuận buồm xuôi gió mà chịu nhiều tác nhân ảnh hưởng. Nếu bạn “tiến hành giáo dục sớm cho trẻ một cách vô vị”, trẻ sẽ cảm thấy chán nản, mất tập trung và kêu khóc. Có lần, Á Hâm về quê thăm bà ngoại, việc học không những bị gián đoạn, thậm chí còn phát sinh một số tật xấu. Ít lâu sau, cháu về nhà, trở nên nghịch ngợm và bướng bỉnh. Công sức trong ba năm của tôi đã đổ xuống sông xuống biển, những vất vả “đàn gảy tai trâu” trong ba năm trời bị con trai con dâu coi như trò đầu. Tôi nổi nóng, tức giận, gửi thông điệp cuối cùng cho chúng: Không được phép xảy ra chuyện tương tự như thế nữa! Tôi lại phải bỏ công sức, uốn nắn Á Hâm dần dần, cuối cùng đã kéo cháu trở về với quỹ đạo trước kia. Lúc đó, tôi mới yên tâm trở lại. Sự việc này cũng nhắc nhở tôi, đứa trẻ cũng như cây con cần phải được chăm sóc thường xuyên. Á Hâm mắc lỗi, buổi tối khi cả nhà tập trung đầy đủ, tôi sẽ hỏi cháu: “Hôm nay Á Hâm có lỗi gì nào?” Cháu vung bàn tay nhỏ xíu và nói rất có lôgic: “Hôm nay con mắc ba lỗi, một là khi bà nội gọi con lên gác, con không lên; hai là có người cho con đồ ăn, con đã nhận; ba là khách về nhưng con không chào”. Kể từ đó, cháu sợ tôi mở những cuộc họp gia đình riêng cho cháu.
Giáo dục sớm giúp Á Hâm phát triển bình thường
Hiện nay, Á Hâm đã ba tuổi, nặng 16,5 kg, cao 1m, có 24 chiếc răng, khỏe mạnh, kháu khỉnh, đầu to trán rộng, sau này chắc chắn cháu sẽ là một đại trượng phu mặt vuông chữ điền. Cháu có thể nhảy xa 1,4m, nhảy cao 60cm, ném đá xa 6m. Tôi cùng lúc tiến hành giáo dục sớm cho Á Hâm ở ba phương diện: dạy nói, nhận biết sự vật và dạy chữ. Điều này đã giúp cháu có thể nhận biết hơn 2000 chữ Hán, cháu đã bắt đầu đọc hiểu và có thể đọc làu làu 129 cuốn sách dành cho thiếu nhi như: “Sổ tay giải thích bằng tranh chữ, từ, câu cho nhi đồng”, “Bài hát dành tặng con”, “Đọc thơ cổ bằng tranh”, “100 chú gấu nhỏ”; có thể đọc sách Ngữ văn và sách “Khẩu ngữ” tập 4 của lớp Một; có thể xem tranh và kể câu chuyện “Người ông đáng kính”, cháu kể rất hay, lên bổng xuống trầm, ngắt nghỉ đúng chỗ, còn giả giọng điệu của người già để bắt chước tiếng cười khà khà của người ông; có thể đọc thuộc 30 bài thơ cổ; đoán được 20 câu đố; biết hát mười mấy bài hát; nghe đi nghe lại trong suốt ba năm 18 băng như: “Bé yêu chúc tết”, “Tuyển tập rèn luyện trí tuệ cho bé yêu”, “Truyện cổ tích em bé quàng khăn đỏ”, “Để bé yêu thông minh hơn”. Bây giờ cháu bắt đầu học “Tiếng Anh cho mẹ và bé”. Tôi cũng dạy cháu khái niệm về các con số, bây giờ cháu đã biết đếm đến 100, có thể làm phép tính cộng trong phạm vi 10, viết các con số từ 1-10. Cháu có thể nhớ địa chỉ nhà, phân biệt các loại xe ô tô đang đi trên đường. Cháu có thể kể ra những nơi từng đến và nhớ cả tuyến xe buýt để đã đi qua v.v… Cháu còn có thể nhớ tên, địa chỉ, nơi làm việc của những người trong gia đình nội ngoại. Cháu có thể đạp xe ba bánh đến nhà bà ngoại cách đó 1,5km.
Trong ba năm, cháu nội Á Hâm của tôi từ một đứa trẻ bệnh tật có di chứng về não đã trở thành một đứa trẻ hiểu biết sớm, khỏe mạnh và trí não phát triển. Điều này chứng tỏ việc giáo dục sớm cho trẻ của tôi đã thành công. Cháu cũng là một kỳ tích trong lịch sử y học. Các bác sỹ nhận định cháu sẽ bị đần độn, nên từ bỏ, nhưng phương pháp giáo dục đã cứu sống cháu. Nếu như các bác sỹ chịu bỏ ra chút tình thương không biết sẽ cứu sống được thêm bao nhiêu sinh mệnh; nếu các gia đình chịu bỏ ra chút tình yêu, không biết sẽ tạo ra bao nhiêu em bé thông minh. Á Hâm khỏe mạnh khôn lớn là niềm hạnh phúc, niềm an ủi lớn của tôi, cháu đã không phụ công “đàn gảy tai trâu” suốt ba năm của tôi.